Đức Giêsu Phục sinh đã mang đến cho nhân loại sự bình an, niềm vui và sự tin tưởng tuyệt đối vào ơn cứu độ mà Đức Giêsu mang đến.
SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ SÁU TUẦN II PHỤC SINH
Lời Chúa: Cv 5,34-42, Ga 6,1-15
Bài đọc 1: Cv 5,34-42
Các Tông Đồ ra khỏi Thượng Hội Đồng, lòng hân hoan bởi được coi là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giê-su.
Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.
34 Bấy giờ có một người Pha-ri-sêu tên là Ga-ma-li-ên đứng lên giữa Thượng Hội Đồng ; ông là một kinh sư được toàn dân kính trọng. Ông truyền đưa các Tông Đồ ra ngoài một lát. 35 Rồi ông nói với Thượng Hội Đồng : “Thưa quý vị là người Ít-ra-en, xin quý vị coi chừng điều quý vị sắp làm cho những người này. 36 Thời gian trước đây, có Thêu-đa nổi lên, xưng mình là một nhân vật và kết nạp được khoảng bốn trăm người ; ông ta đã bị giết, và mọi kẻ theo ông cũng tan rã, không còn gì hết. 37 Sau ông, có Giu-đa người Ga-li-lê nổi lên vào thời kiểm tra dân số, và lôi cuốn dân đi với mình ; cả ông này cũng bị diệt, và tất cả những người theo ông ta đều bị tan tác. 38 Vậy giờ đây, tôi xin nói với quý vị : hãy để mặc những người này. Cứ cho họ về, vì nếu ý định hay công việc này là do người phàm, tất sẽ bị phá huỷ ; 39 còn nếu quả thật là do Thiên Chúa, thì quý vị không thể nào phá huỷ được ; không khéo quý vị lại thành những kẻ chống Thiên Chúa.” Họ tán thành ý kiến của ông.
40 Họ cho gọi các Tông Đồ lại mà đánh đòn và cấm các ông không được nói đến danh Đức Giê-su, rồi thả các ông ra. 41 Các Tông Đồ ra khỏi Thượng Hội Đồng, lòng hân hoan bởi được coi là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giê-su.
42 Mỗi ngày, trong Đền Thờ và tại tư gia, các ông không ngừng giảng dạy và loan báo Tin Mừng về Đức Ki-tô Giê-su.
Tin Mừng: Ga 6,1-15
Đức Giê-su cầm lấy bánh, rồi phân phát cho những người hiện diện, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý.
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
1 Khi ấy, Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a. 2 Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm. 3 Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ. 4 Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái.
5 Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê : “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây ?” 6 Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. 7 Ông Phi-líp-phê đáp : “Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.” 8 Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, thưa với Người : 9 “Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu !” 10 Đức Giê-su nói : “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. 11 Vậy, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. 12 Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ : “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi.” 13 Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. 14 Dân chúng thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói : “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian !” 15 Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.
SUY NIỆM:
SỰ THỬ THÁCH
Trong Tin Mừng diễn tả Đức Giêsu hỏi Philípphê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” Họ ở đây là khoảng năm ngàn người đàn ông chưa kể phụ nữ và trẻ con. Kính thưa cộng đoàn thân mến, đây là câu hỏi mà thánh Gioan viết lại về việc Đức Giêsu thử ông Philípphê. Điều này cho thấy việc bước theo Chúa không phải khi nào cũng vui mừng và hớn hở, không phải khi nào cũng bình an và sung túc. Bởi, khi bình an, sung túc liệu chúng ta còn nhớ tới Chúa? Nhưng không vì thế mà Thiên Chúa lại thử thách chúng ta. Vì như thánh vương Đavít đã chép: “Con người là chi mà Chúa cần nhớ tới, phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm.”
Tuy nhiên, Chúa nói: “Ai muốn theo Ta thì phải từ bỏ chính mình vác thập giá mà theo.” Thập giá ở đây là những khó khăn, những áp lực cuộc sống và những thử thách. Tuy thế, phận người thì yếu đuối, mỏng manh nên lắm lúc chúng ta cũng kêu trách Chúa tại sao thập giá con nặng thế, tại sao con khổ thế này, tại sao lại bắt con chịu những đau đớn đến thế. Chúng ta đã quen với việc trách móc, đã quen với cuộc sống bình yên nên khi gặp khó khăn thì lại dễ đổ lỗi tại hết người này người kia, hết thần này rồi đến Chúa khác. Nhưng đã có lúc nào chúng ta chợt dừng lại một chút để suy nghĩ về nó? Đã có lúc nào chúng ta suy nghĩ rằng nhờ có những đêm trường gian khổ thì mới biết ý nghĩa của cuộc đời, trải qua những đau khổ ta mới biết được giá trị của những giây phút bình yên? Quả thế, đôi khi Chúa thử thách chúng ta để đánh thức lòng yêu mến của chúng ta với Chúa. Và cũng lắm lúc Người muốn thử thách ta để dạy cho chúng ta phải biết quý trọng những gì đang có chứ Người biết Người phải làm việc gì rồi. Như thánh Phaolô đã xác quyết rằng: “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người. Thiên Chúa là Đấng trung tín: Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức; nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp, để anh em có sức chịu đựng” (1 Cr 10,13). Quả vậy, Thiên Chúa thử thách lòng tin của Ápraham trước khi ông được gọi là cha của các kẻ tin, thử thách tình cảnh khó khăn của Philípphê và Người cũng cho ông một kết cục tốt đẹp. Vậy, chúng ta còn gì nữa mà sợ, còn gì nữa phải rung, phải buồn. Thiên Chúa biết hết cả những việc Người phải làm rồi còn chúng ta thì hãy tín thác vào Chúa, tin tưởng vào Người, Người sẽ ban cho.
Lạy Chúa xin cho chúng con luôn biết hướng về Chúa trong những con gian nan, thử thách và xem đó là cơ hội để chúng con sống gần Chúa hơn. Ý thức được như thế, chúng con càng ngày càng trưởng thành hơn trong đức tin.Amen.
Tu sĩ Antôn Nguyễn Văn Cường, M.F.