Tự hào về tài năng của mình mà không lo chu toàn tốt bổn phận thì Thiên Chúa lấy đi và trao lại cho những ai biết làm triển nở và sinh lợi những ơn của Ngài.

SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ HAI TUẦN IX  - NĂM A

 

Lời Chúa: Tb 1,3; 2,1a-8; Mc 12,1-12

 

Bài đọc 1: Tb 1,3 ; 2,1a-8

Ông Tô-bít đã từng ăn ở theo sự thật.

Bài trích sách Tô-bi-a.

3 Tôi là Tô-bít, tôi đã từng ăn ở theo sự thật và lẽ ngay suốt mọi ngày đời tôi. Tôi cũng đã từng rộng tay bố thí cho anh em và đồng bào tôi, những người cùng đi đày với tôi qua Ni-ni-vê, ở xứ Át-sua.

1a Ngày lễ Ngũ Tuần của chúng tôi, tức là ngày lễ thánh mừng các Tuần, người ta dọn cho tôi một bữa ăn ngon, và tôi nghiêng người xuống để dùng bữa. 2 Người ta bày bàn, dọn cho tôi nhiều món. Tôi nói với Tô-bi-a, con tôi : “Con ơi, con hãy đi tìm trong số các anh em chúng ta bị đày ở Ni-ni-vê, một người nghèo hết lòng tưởng nhớ Thiên Chúa, rồi dẫn người ấy về đây cùng dùng bữa với cha. Này, con ơi, cha đợi con cho đến khi con về.” 3 Tô-bi-a ra đi, tìm một người nghèo trong số các anh em chúng tôi. Khi trở về, nó nói : “Cha ơi !” Tôi bảo nó : “Cha đây, con.” Nó trả lời : “Thưa cha, có một người trong đồng bào chúng ta đã bị giết và quăng ngoài chợ, là nơi bây giờ người ấy còn đang bị thắt cổ.” 4 Tôi liền chồm dậy, bỏ cả ăn, chẳng kịp nếm chút gì. Tôi đem người ấy ra khỏi quảng trường và đặt trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ đem chôn. 5 Trở về nhà, tôi tắm rửa, rồi ăn bánh mà lòng cảm thấy ưu sầu tang tóc. 6 Tôi nhớ lại lời ngôn sứ A-mốt đã nói về Bết Ên rằng :

“Những ngày lễ của các ngươi sẽ biến thành tang tóc,
mọi bài hát của các ngươi sẽ nên khúc ai ca.”

Rồi tôi khóc. 7 Khi mặt trời lặn, tôi đào huyệt chôn người ấy. 8 Láng giềng nhạo cười tôi rằng : “Hắn vẫn còn chưa sợ ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và hắn đã trốn đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết !”

 

Tin Mừng: Mc 12,1-12

Họ đã bắt người con yêu dấu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

1 Khi ấy, Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, kinh sư và kỳ mục. Người nói : “Có người kia trồng được một vườn nho ; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. 2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. 3 Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. 4 Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. 5 Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác : kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. 6 Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu : người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ ; ông nói : ‘Chúng sẽ nể con ta.’ 7 Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau : ‘Đứa thừa tự đây rồi ! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta.’ 8 Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. 9 Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì ? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. 10 Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao ? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. 11 Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta !”

12 Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng ; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.

 

SUY NIỆM:

CHU TOÀN BỔN PHẬN

Kính thưa quý ông bà và anh chị em!

Qua bài Tin mừng hôm nay, ông chủ vườn nho trong dụ ngôn ám chỉ Thiên Chúa. Vườn nho đó là những gì thuộc Ít-ra-en, còn các tá điền là các thượng tế, kinh sư và kỳ mục. Họ là những người có trách nhiệm về dân Ít-ra-en. Họ không những không làm cho dân Ít-ra-en thêm thánh thiện, hạnh phúc, trái lại còn ngược đãi đánh đập, hạ nhục, giết chết các ngôn sứ mà Thiên Chúa cử đến để răn bảo, cảnh tỉnh họ. Sau cùng, Thiên Chúa đã sai phái chính Con Một của Người là Chúa Giê-su đến với họ, nhưng họ đã bắt Người và giết chết. Tất cả những hình ảnh mà Chúa Giêsu đề cập cho thấy Thiên Chúa yêu thương con người dường nào, trong khi đó con người thì thiếu trách nhiệm và bất trung.

Hình ảnh ông chủ trồng nho, rào giậu đâu vào đó cả rồi giao cho các tá điền rồi trẩy đi xa, cho thấy Thiên Chúa luôn tin tưởng những người mà Chúa giao phó để họ cộng tác với Ngài trong việc chăm sóc vườn nho, tức là chăm sóc dân của Ngài. Nhưng họ hờ hững không chú tâm về trách nhiệm đó. Vì yêu thương, Thiên Chúa đã kiên trì nhắc nhở họ. Ngài đã sai các ngôn sứ đến nhưng họ vẫn làm ngơ trước lời mời gọi của Thiên Chúa. Nếu ở đời như vậy, ắt hẳn các tá điền sẽ bị trừng trị và đuổi đi. Qua đó, chúng ta biết được Thiên Chúa kiên trì, khoan dung và yêu thương con người dường nào, đến nỗi hy sinh Người Con yêu quý của mình để hoán cải họ, với hy vọng họ thức tỉnh và thay đổi. Nhưng trái lại, các tá điền vẫn chai lì trước tình yêu và lời mời gọi của Ngài mà ở lì trong tội của mình. Họ không ý thức nhiệm vụ của mình. Vì thế, “vườn nho” sẽ được giao cho những người khác.

Cũng vậy, vì yêu thương, Thiên Chúa ban cho mỗi người chúng ta những ơn ban để chúng ta nên thánh thiện, tốt lành qua việc làm sinh lợi ơn đó trong tương quan với Thiên Chúa và con người với nhau. Thiên Chúa sẽ lấy đi những nén bạc, những khả năng của những ai chểnh mảng trong ơn ban của Ngài. Tự hào về tài năng của mình mà không lo chu toàn tốt bổn phận thì Thiên Chúa lấy đi và trao lại cho những ai biết làm triển nở và sinh lợi những ơn của Ngài. Do đó, chúng ta hãy tạ ơn Thiên Chúa về tình yêu của Ngài dành cho chúng ta và qua đó, chúng ta hãy làm triển nở ơn ban của Ngài qua đời sống yêu thương và phục vụ hằng ngày. Amen.

Tu sĩ Lê Hữu Ngọc, M.F.