Đừng để đến lúc “gần đất xa trời” ta mới nói được lời yêu thương, và đừng để phải hối tiếc vì lời nói muộn màng.

SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ SÁU SAU CN XXX TN NĂM A

 

Lời Chúa: Rm 9,1-5; Lc 14,1-6

 

Bài đọc 1: Rm 9,1-5

Giả như vì anh em, mà tôi có bị nguyền rủa, thì tôi cũng cam lòng.

Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Rô-ma.

1 Thưa anh em, có Đức Ki-tô chứng giám, tôi xin nói sự thật, tôi không nói dối, và lương tâm tôi, được Thánh Thần hướng dẫn, cũng làm chứng cho tôi rằng : 2 lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi. 3 Quả vậy, giả như vì anh em đồng bào của tôi theo huyết thống, mà tôi có bị nguyền rủa và xa lìa Đức Ki-tô, thì tôi cũng cam lòng. 4 Họ là người Ít-ra-en, họ đã được Thiên Chúa nhận làm con, được Người cho thấy vinh quang, ban tặng các giao ước, lề luật, một nền phụng tự và các lời hứa ; 5 họ là con cháu các tổ phụ ; và sau hết, chính Đức Ki-tô, xét theo huyết thống, cũng cùng một nòi giống với họ. Người là Thiên Chúa, Đấng vượt trên mọi sự. Chúc tụng Người đến muôn thuở muôn đời. A-men.

 

Tin Mừng: Lc 14,1-6

Ai trong các ông có đứa con trai hoặc có con bò sa xuống giếng, lại không kéo nó lên ngay, dù là ngày sa-bát ?

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

1 Một ngày sa-bát kia, Đức Giê-su đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu để dùng bữa : họ cố dò xét Người. 2 Và kìa trước mặt Đức Giê-su, có một người mắc bệnh phù thũng. 3 Người lên tiếng nói với các nhà thông luật và những người Pha-ri-sêu : “Có được phép chữa bệnh ngày sa-bát hay không ?” 4 Nhưng họ làm thinh. Người đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về. 5 Rồi Người nói với họ : “Ai trong các ông có đứa con trai hoặc có con bò sa xuống giếng, lại không kéo nó lên ngay, dù là ngày sa-bát ?” 6 Và họ không thể đáp lại những lời đó.

 

SUY NIỆM:

YÊU NHƯ CHÚA ĐÃ YÊU

Kính thưa quý ông bà và anh chị em!

Chúng ta đang bước vào tháng 11, tháng mà Giáo Hội đặc biệt dành riêng để cầu nguyện cho các linh hồn nơi luyện ngục. Trong mầu nhiệm hiệp thông, Giáo hội thanh luyện cần những lời cầu nguyện, những hy sinh hãm mình và những việc lành phúc đức của các thành phần trong Giáo hội lữ hành, hầu qua đó có thể sớm được hưởng hạnh phúc trong nước Chúa. Bởi vậy, mỗi người chúng ta được mời gọi nhớ đến những linh hồn nơi luyện ngục. Đặc biệt là linh hồn ông bà, cha mẹ, anh chị em, bạn bè của chúng ta đã được Chúa thương gọi về. Cùng với những hy sinh và lời cầu nguyện của mỗi người chúng ta, xin Chúa tỏ lòng nhân hậu, xót thương mà tha thứ và cho họ được sớm hưởng kiến tôn nhan Chúa.

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, chắc hẳn mỗi người chúng ta đã không ít lần ngậm ngùi đưa tiễn những người thân, bạn bè về nơi an nghỉ cuối cùng. Trong giờ phút linh thiêng đó, chúng ta thường nghe được những lời yêu thương, những tiếng khóc ai oán. Tuy nhiên, cũng không ít lời xin lỗi chân thành của cả người ra đi lẫn người ở lại. Thiết nghĩ, đó là những lời từ tận đáy lòng của chúng ta trong giây phút “sinh ly tử biệt” ấy. Thế nhưng, tại sao lại cứ phải là giây phút đó chúng ta mới nói những lời yêu thương, những lời thật lòng và những lời xin lỗi với người thân yêu? Sao lại không thể nói những lời đó hằng ngày, khi người thân của chúng ta còn nghe được, còn tha thứ được. Đó là điều mà mỗi người chúng ta phải nhìn lại và tự vấn với lòng mình. Chúa đã cho chúng ta có nhau và có thời gian để yêu thương nhau, thế nên hãy sử dụng tốt những ân sủng mà Ngài đã tặng ban.

Tin mừng hôm nay cũng cho chúng ta thấy rõ Thiên Chúa yêu chúng ta dường nào. Khi thấy một người bị bệnh phù thũng, Chúa Giêsu đã chữa cho anh khỏi bệnh trong ngày sabat. Qua hành động đó, Ngài cho ta thấy Thiên Chúa xem trọng mỗi người chúng ta hơn là ngày sabat. Vì “Ngày sabat được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày sabat” (Mc 2,27). Hơn nữa, Chúa Giêsu là con Thiên Chúa đã xuống trần để cứu độ chúng ta. Ngài là tặng phẩm mà Thiên Chúa đã trao ban cho nhân loại, để nhờ Ngài mà ta được giao hòa với Thiên Chúa và trở nên con cái Ngài, con cái tình yêu. Thế nên, sao ta lại không thể yêu như Chúa đã yêu ta.

Thánh Phaolô cũng đã cho ta thấy tình yêu của ngài đối với dân Israel, dân tộc ngài. Đến độ, ngài có thể chịu “bị nguyền rủa và xa lìa Đức Kitô ”(Rm 9,3) thì ngài cũng cam lòng để dân tộc ngài được trở lại với Thiên Chúa. Ngài biết rõ và xác tín rằng Chúa Giêsu cũng muốn cho dân Israel được cứu độ, “Chính Đức Kitô, xét theo huyết thống, cũng cùng một nòi giống với họ” (Rm 9,5). Bởi vậy, mỗi người chúng ta cũng phải thể hiện tình yêu đối với anh em xung quanh mình, vì họ cũng là con Thiên Chúa. Và Nhiệm vụ của chúng ta là sống làm sao để họ biết Thiên Chúa là tình yêu mà trở lại với Ngài. Đừng để đến lúc “gần đất xa trời” ta mới nói được lời yêu thương, và đừng để phải hối tiếc vì lời nói muộn màng. Amen.

Tu sĩ Antôn Nguyễn Chí Công, M.F.