Xin Chúa luôn ở cùng và đồng hành cùng chúng con trên những bước đường của cuộc sống. Để nhờ đó, mỗi ngày chúng con có thể nên nghĩa thiết với Chúa hơn.

SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ 2 SAU CN XXXIV TN – NĂM A

 

LỜI CHÚA: Đn 1, 1-6. 8-20; Lc 21, 1-4

 

Bài đọc 1: Đn 1,1-6.8-20

Họ không thấy đứa trẻ nào được như Đa-ni-en, Kha-na-ni-a, Mi-sa-ên và A-da-ri-a.

Khởi đầu sách ngôn sứ Đa-ni-en.

1 Năm thứ ba, đời vua Giơ-hô-gia-kim cai trị xứ Giu-đa, vua xứ Ba-by-lon là Na-bu-cô-đô-nô-xo đến bao vây thành Giê-ru-sa-lem. 2 Chúa trao vua xứ Giu-đa là Giơ-hô-gia-kim cùng với tất cả đồ dùng của Nhà Chúa vào tay vua Na-bu-cô-đô-nô-xo. Ông này mang những thứ ấy về đền thờ các thần của ông ta ở xứ Sin-a và bỏ vào nhà kho của các thần.

3 Nhà vua truyền cho quan đứng đầu các thái giám là Át-pơ-nát chọn trong số con cái Ít-ra-en một vài đứa trẻ thuộc dòng dõi hoàng gia và hàng quý tộc mà dẫn về. 4 Những đứa trẻ này sẽ phải đứng chầu trong điện nhà vua, vì thế, chúng phải là những đứa không khuyết tật, diện mạo khôi ngô, đã được học mọi lẽ khôn ngoan, hiểu rộng biết nhiều, trí khôn sắc sảo. Ông Át-pơ-nát còn phải dạy cho chúng biết chữ viết và tiếng nói của người Can-đê. 5 Nhà vua dành cho chúng khẩu phần hằng ngày trong thức ăn rượu uống của nhà vua. Chúng phải được nuôi dạy ba năm, và sau thời hạn đó, phải ra mắt nhà vua. 6 Trong số các trẻ ấy có Đa-ni-en, Kha-na-ni-a, Mi-sa-ên và A-da-ri-a là những người Giu-đa. 8 Phần Đa-ni-en, vì quyết tâm không để mình bị ô uế do thức ăn rượu uống của nhà vua, nên đã xin quan cho mình khỏi bị ô uế. 9 Chúa đã khiến cho Đa-ni-en được cảm tình của quan đứng đầu các thái giám. 10 Nhưng quan này nói với Đa-ni-en rằng : “Ta sợ đức vua ; vua đã chỉ định đồ ăn thức uống cho các ngươi. Vua mà thấy mặt mũi các ngươi gầy ốm hơn các bạn cùng tuổi thì chính các ngươi sẽ khiến ta mang tội trước mặt vua.” 11 Đa-ni-en thưa với người được quan đứng đầu các thái giám chỉ định để trông coi Đa-ni-en, Kha-na-ni-a, Mi-sa-ên và A-da-ri-a : 12 “Xin quan cứ thử các tôi tớ của quan đây trong mười ngày : cứ cho chúng tôi ăn rau uống nước, 13 rồi quan nhìn sắc mặt chúng tôi và sắc mặt những đứa dùng thức ăn của nhà vua. Lúc đó quan thấy thế nào thì cứ xử với các tôi tớ của quan như vậy.” 14 Quan chấp nhận lời các cậu ấy xin và thử trong mười ngày. 15 Hết mười ngày, quan thấy các cậu sắc mặt hồng hào, da thịt đầy đặn hơn tất cả những đứa đã dùng thức ăn của nhà vua. 16 Thế là quan giám thị cất phần thức ăn rượu uống của các cậu đi và cứ cho ăn rau. 17 Bốn cậu bé này đều được Chúa ban ơn hiểu rộng biết nhiều về tất cả chữ nghĩa và lẽ khôn ngoan. Riêng Đa-ni-en còn được hiểu biết mọi thị kiến và điềm báo mộng. 18 Khi đến thời hạn phải đưa bọn trẻ ra như vua đã truyền, thì quan đứng đầu các thái giám đem chúng ra trước mặt vua Na-bu-cô-đô-nô-xo. 19 Nhà vua nói chuyện với chúng, và trong số các trẻ ấy không có đứa nào được như Đa-ni-en, Kha-na-ni-a, Mi-sa-ên và A-da-ri-a. Thế là bốn cậu này được đứng chầu vua, 20 và khi vua hỏi các cậu về bất cứ điều gì cần đến sự khôn ngoan và tài trí, thì đều thấy các cậu trổi vượt gấp mười lần hơn tất cả các thầy phù thuỷ và pháp sư trong toàn vương quốc.

 

Tin Mừng: Lc 21,1-4

Đức Giê-su thấy một bà goá túng thiếu bỏ vào thùng tiền hai đồng tiền kẽm.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

1 Khi ấy, Đức Giê-su đang giảng dạy trong Đền Thờ. Người ngước mắt lên nhìn, thì thấy những người giàu đang bỏ tiền dâng cúng của họ vào thùng tiền. 2 Người cũng thấy một bà goá túng thiếu kia bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm. 3 Người liền nói : “Thầy bảo thật anh em : bà goá nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết. 4 Quả vậy, tất cả những người kia đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ, mà bỏ vào dâng cúng ; còn bà này, tuy thật túng thiếu, đã bỏ vào đó tất cả những gì bà có để nuôi sống mình.”

 

SUY NIỆM:

CHẤP NHẬN HY SINH ĐỂ ĐƯỢC NHẬN LÃNH

Kính thưa cộng đoàn!

Tin mừng ngày hôm nay đã thuật lại cho chúng ta hình ảnh của một bà góa đã bỏ vào thùng tiền hai đồng tiền kẽm. Hai đồng tiền kẽm này dường như là nhỏ bé và không đáng là bao nhiêu với nhiều người, thế nhưng nó lại là một kho tàng của bà góa. Quả thực, bà góa nghèo đã hy sinh đi tất cả những gì mình đang có để cho đi. Dẫu biết là điều đó có thể sẽ làm cho bản thân mình túng thiếu về mọi mặt, nhưng bà góa vẫn tin tưởng và phó thác mọi sự cho Thiên Chúa. Và chính điều đó đã làm cho bà được ơn nghĩa trước mặt Thiên Chúa qua lời khen ngợi của Đức Giêsu “bà góa nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết” (x. Lc 21, 3).

Quay trở lại bài đọc một, chúng ta cũng có thể thấy sự hy sinh hãm mình của Đanien và nhóm bạn. Các cậu đã hy sinh đi những lợi ích mà nhà vua đã ban cho để quyết một lòng giữ cho mình được thanh sạch. Điều đó có vẻ như các cậu bị thiệt thòi với những người xung quanh, nhưng hành động đó lại được đẹp lòng Thiên Chúa. Và chính Thiên Chúa đã ban cho các cậu có được ơn khôn ngoan thông hiểu để phục vụ nhà vua.

Hình ảnh của nhóm Đanien cũng như hình ảnh của bà góa nghèo trong bài Tin mừng là mẫu gương để chúng ta học đòi bắt chước về sự hy sinh và cho đi. Dẫu rằng điều đó đôi khi có thể làm cho chúng ta thiếu thốn nhiều phương diện, nhưng chúng ta hãy luôn biết sống tin tưởng và phó thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Bởi chưng, cho đi là nhận lãnh.

Kính lạy Chúa! Xin giúp chúng con biết hy sinh hãm mình để biết cho đi những gì chúng con đang có, những gì mà người khác đang cần đến chúng con. Xin Chúa luôn ở cùng và đồng hành cùng chúng con trên những bước đường của cuộc sống. Để nhờ đó, mỗi ngày chúng con có thể nên nghĩa thiết với Chúa hơn. Amen!

Tu sĩ Giuse Nguyễn Văn Sinh, M.F.