Xin Chúa hằng ban cho mỗi người chúng ta ơn can đảm, lòng nhiệt thành để luôn sẵn sàng ra khỏi vùng an toàn của mình mà đến những nơi ngoại biên, những nơi đang thiếu vắng tình yêu của Chúa.

SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ NĂM TRONG TUẦN XXXIV TN A - THÁNH AN-RÊ, TÔNG ĐỒ

Lời Chúa: Rm 10,9-18; Mt 4,18-22

 

Bài đọc 1: Rm 10,9-18

Có đức tin là nhờ nghe giảng, mà nghe giảng là nghe công bố lời Đức Ki-tô.

Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Rô-ma.

9 Nếu miệng bạn tuyên xưng Đức Giê-su là Chúa, và lòng bạn tin rằng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, thì bạn sẽ được cứu độ. 10 Quả thế, có tin thật trong lòng, mới được nên công chính ; có xưng ra ngoài miệng, mới được ơn cứu độ. 11 Kinh Thánh nói : Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng. 12 Như vậy, không có sự khác biệt giữa người Do-thái và người Hy-lạp, vì tất cả đều có cùng một Chúa, là Đấng quảng đại đối với tất cả những ai kêu cầu Người. 13 Vì : Tất cả những ai kêu cầu danh Đức Chúa sẽ được cứu thoát.

14 Thế nhưng làm sao họ kêu cầu Đấng họ không tin ? Làm sao họ tin Đấng họ không được nghe ? Làm sao mà nghe, nếu không có ai rao giảng ? 15 Làm sao mà rao giảng, nếu không được sai đi ? Như có lời chép : Đẹp thay bước chân những sứ giả loan báo tin mừng ! 16 Nhưng không phải mọi người đều đã vâng theo Tin Mừng ; chính ngôn sứ I-sai-a đã nói : Lạy Đức Chúa, ai đã tin khi nghe chúng con giảng ? 17 Ấy vậy, có đức tin là nhờ nghe giảng, mà nghe giảng là nghe công bố lời Đức Ki-tô.

18 Nhưng tôi xin hỏi : Phải chăng họ đã không được nghe giảng ? Có chứ !

Tiếng các ngài đã dội khắp hoàn cầu,
và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển.

 

Tin Mừng: Mt 4,18-22

Lập tức, các ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

18 Khi ấy, Đức Giê-su đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô, và người anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. 19 Người bảo các ông : “Các anh hãy đi theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” 20 Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà theo Người.

21 Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. 22 Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.

 

SUY NIỆM:

LỜI MỜI GỌI RA ĐI

Cộng đoàn phụng vụ rất thân mến!

Thánh Phaolô tông đồ đã nói rằng: Có nhiều đặc sủng khác nhau, nhưng chỉ có một Thần Khí... Người thì được Thần Khí ban cho ơn khôn ngoan để giảng dạy, người thì được Thần Khí ban cho ơn hiểu biết để trình bày. Kẻ thì được Thần Khí ban cho lòng tin; kẻ thì cũng được chính Thần Khí duy nhất ấy ban cho những đặc sủng để chữa bệnh” (1Cr 12,4-9).

Thật vậy, mỗi người đều có một ơn gọi mà Thiên Chúa đã có kế hoạch và dành sẵn. Trong bài Tin mừng hôm nay, Thánh Anrê được Thiên Chúa tuyển chọn vào hàng ngũ Tông đồ đoàn, đây chính là khởi điểm cho sứ vụ cộng tác với Thiên Chúa trong công cuộc rao giảng Tin mừng nước Chúa của ngài. Chính thánh Anrê sau này đã trở thành một trong những người chịu phúc tử đạo đầu tiên, người đã sẵn sàng từ bỏ mạng sống mình vì danh Chúa. Có thể nói, hành trình ơn gọi của thánh Anrê là một dấu chứng sống động cho chúng ta noi gương. Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy biến động, sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật đã đẩy con người sống trong chủ nghĩa vật chất, chủ nghĩa vô thần… dần dần họ sống xa lìa Thiên Chúa và con đường Chân Thiện Mỹ. Thách đố cho người tín hữu ngày nay đang rất khẩn thiết, bởi chúng ta đã, đang và sẽ luôn là chứng nhân cho Chúa giữa thế giới này. Chúng ta phải lãnh lấy trách nhiệm mang Tin mừng của Chúa đến với những người đang xa lạc đức tin, hoặc đã bị đánh mất đức tin. Như những thao thức của Đức Thánh Cha Phanxicô: “Tôi thích một Giáo Hội bị bầm dập, bị thương tích và dơ bẩn vì đã ở ngoài đường, hơn là một Giáo Hội yếu nhược vì tự giam mình và bám víu vào sự an toàn riêng của mình. Tôi không muốn một Giáo Hội quan tâm đến việc được ở vị thế trung tâm và rồi rốt cuộc bị vướng mắc vào một mạng lưới của những nỗi ám ảnh và thủ tục” (Eg, 49).

Xin Chúa hằng ban cho mỗi người chúng ta ơn can đảm, lòng nhiệt thành để luôn sẵn sàng ra khỏi vùng an toàn của mình mà đến những nơi ngoại biên, những nơi đang thiếu vắng tình yêu của Chúa. Amen.

Tu sĩ Phêrô Trần Đức Hoàng, M.F