
- Lượt xem: 225
- Người Đăng Bài: banbientap
Xin cho con tập yêu những dang dở của chính con, để con thấy mình thật bất toàn và từ đó con có thể yêu thương mọi người, chấp nhận sự yếu đuối nơi người khác.
Xin cho con tập yêu những dang dở của chính con, để con thấy mình thật bất toàn và từ đó con có thể yêu thương mọi người, chấp nhận sự yếu đuối nơi người khác.
Chính từ ân sủng tuôn trào niềm vui, phác hoạ đời sống người Thừa Sai Đức Tin. Người Thừa Sai Đức Tin là người của niềm vui. Để từ đó, niềm vui đích thực là hoa trái của đời sống ân sủng được sống trong đức tin.
Cuộc sống của con người là một chuỗi tương quan và “không ai là một hòn đảo”. Ngay từ nguyên thủy, con người chúng ta đã biết quây quần bên nhau để sống thành cộng đồng. Mỗi cộng đồng tạo nên những nét riêng biệt với các cộng đồng khác và nó giúp nhau thăng tiến về mọi mặt trong cuộc sống.
Nó nhìn thấy sâu thẳm bên trong đôi mắt mẹ ánh lên niềm hi vọng tha thiết về nó. Nó cảm thấy đỡ lạnh hơn. Dường như, ánh mắt trìu mến, ấm áp của mẹ nó đã làm nó quên đi cơn lạnh trong người.
Hãy dành ít phút gọi điện về nhà để có thể được nghe giọng mẹ - một giọng nói ấm áp, thân thương và trìu mến. Bạn hãy luôn nhớ không ai quan tâm bạn cho bằng mẹ bạn đâu.
Noi gương bắt chước các nhân đức của Thánh cả, mỗi người chúng ta hãy sống công chính trong suy nghĩ, trong lời ăn tiếng nói và trong cử chỉ hành động của mình như lời Thánh vịnh 36, 30-31 viết: “Miệng người công chính niệm lẽ khôn ngoan và lưỡi họ nói lên điều chính trực: Luật Thiên Chúa, họ ghi tạc vào lòng, bước chân đi không hề lảo đảo”.
Cầu cho các nhà giáo dục:
Chúng ta hãy cầu nguyện để các nhà giáo dục trở nên chứng nhân đáng tin cậy, biết dạy về tình huynh đệ hơn là óc ganh đua, cũng như biết ưu tiên giúp đỡ những ai nhỏ bé nhất và dễ bị tổn thương nhất.