-
Ngày Đăng: 22 April 2025
-
Lượt xem: 78
Sau những ngày đau thương và mất mát, tưởng chừng như tất cả đã chấm dứt, hai môn đệ buồn bã rời bỏ Giêrusalem, lặng lẽ quay về quê cũ Emmau. Họ không biết rằng hành trình ấy, tưởng như kết thúc, lại trở thành khởi đầu mới cho đức tin và niềm hy vọng phục sinh.
Suy Niệm Lời Chúa - Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục Sinh
Lời Chúa: Cv 3,1-10; Lc 24,13-35
Bài đọc 1: Cv 3,1-10
Cái tôi có, tôi cho anh đây : Nhân danh Đức Giê-su, anh hãy đứng dậy mà đi.
Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.
1 Một hôm, ông Phê-rô và ông Gio-an lên Đền Thờ, vào buổi cầu nguyện giờ thứ chín. 2 Khi ấy, người ta khiêng đến một người què từ khi lọt lòng mẹ. Ngày ngày họ đặt anh ta bên cửa Đền Thờ gọi là Cửa Đẹp, để xin kẻ ra vào Đền Thờ bố thí. 3 Vừa thấy ông Phê-rô và ông Gio-an sắp vào Đền Thờ, anh liền xin bố thí. 4 Hai ông nhìn thẳng vào anh, và ông Phê-rô nói : “Anh nhìn chúng tôi đây !” 5 Anh ta chăm chú nhìn hai ông, tưởng rằng sẽ được cái gì. 6 Bấy giờ ông Phê-rô nói : “Vàng bạc thì tôi không có ; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây : nhân danh Đức Giê-su Ki-tô người Na-da-rét, anh đứng dậy mà đi !” 7 Rồi ông nắm chặt lấy tay mặt anh, kéo anh trỗi dậy. Lập tức bàn chân và xương mắt cá của anh trở nên cứng cáp. 8 Anh đứng phắt dậy, đi lại được ; rồi cùng với hai ông, anh vào Đền Thờ, vừa đi vừa nhảy nhót và ca tụng Thiên Chúa. 9 Toàn dân thấy anh đi lại và ca tụng Thiên Chúa. 10 Và khi nhận ra anh chính là người vẫn ngồi ăn xin tại Cửa Đẹp Đền Thờ, họ kinh ngạc sững sờ về sự việc mới xảy đến cho anh.
Tin Mừng: Lc 24,13-35
Họ đã nhận ra Chúa khi Người bẻ bánh.
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
13 Vào ngày thứ nhất trong tuần, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. 15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ : “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.
18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời : “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.” 19 Đức Giê-su hỏi : “Chuyện gì vậy ?” Họ thưa : “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói ; còn chính Người thì họ không thấy.”
25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng : “Các anh chẳng hiểu gì cả ! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao ? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng : “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau : “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ?”
33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông : “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn.” 35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
SUY NIỆM:
NIỀM HY VỌNG PHỤC SINH
Sau những ngày đau thương và mất mát, tưởng chừng như tất cả đã chấm dứt, hai môn đệ buồn bã rời bỏ Giêrusalem, lặng lẽ quay về quê cũ Emmau. Họ không biết rằng hành trình ấy, tưởng như kết thúc, lại trở thành khởi đầu mới cho đức tin và niềm hy vọng phục sinh.
Hai môn đệ trên đường Emmau mang trong lòng nỗi buồn thất vọng. Họ đã tin tưởng vào Thầy Giêsu, kỳ vọng vào một tương lai huy hoàng, nhưng thập giá lại kết thúc tất cả. Lời kể của họ với người đồng hành lạ mặt chất chứa cay đắng: “Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ítraen…” (Lc 24,21). Hy vọng bị dập tắt bởi thực tế bi thương. Họ rời khỏi Giêrusalem – nơi niềm tin tan vỡ – để tìm lại một chút bình yên trong quá khứ. Nhưng trên con đường buồn ấy, chính Chúa Giêsu Phục Sinh đã đến gần, cùng đi, lắng nghe, và kiên nhẫn giúp họ hiểu Kinh Thánh. Khi họ mở lòng, lắng nghe, và mời Người ở lại, thì nơi bàn ăn, lúc Người bẻ bánh, mắt họ được mở ra – họ nhận ra Người. Niềm tin được khơi lại. Hy vọng được phục hồi. Họ vội vã quay lại Giêrusalem trong đêm tối để loan báo: “Chúa đã sống lại thật rồi!”
Đức Kitô không biến mất khỏi cuộc đời, nhưng thường hiện diện âm thầm như người khách lạ trên hành trình thất vọng của con người. Chính Người chủ động đến với ta, đồng hành, giải thích, và bẻ bánh – ban Mình Người – để từ đó, lòng bừng cháy lại, tim được sưởi ấm, mắt được mở ra, niềm hy vọng sống lại.
Hành trình Emmau không chỉ là chuyện của hai môn đệ năm xưa. Cũng là hành trình của mọi tín hữu hôm nay – những người sống giữa một thế giới nhiều bất an, khủng hoảng, chiến tranh, bệnh tật và mất phương hướng. Nhiều lần, đức tin bị thử thách, niềm cậy bị lay động. Có lúc muốn bỏ cuộc, quay về “quê cũ”, sống như chưa từng biết Chúa. Nhưng chính khi ấy, người Kitô hữu được mời gọi sống như chứng nhân phục sinh: kiên vững trong đức tin, bền chí trong đức cậy, nhiệt thành trong đức mến. Đó không phải là thái độ trốn tránh thực tại, nhưng là can đảm đối diện trong ánh sáng của Đấng đã chiến thắng sự chết.
Niềm hy vọng phục sinh không chỉ để nâng đỡ bản thân, nhưng còn để trao ban. Người Kitô hữu – sau khi nhận ra Chúa nơi Thánh Thể, nơi Lời Chúa, nơi cuộc sống – cần đứng dậy và lên đường như hai môn đệ, để chia sẻ Tin Mừng, để làm bừng cháy những con tim nguội lạnh, để khơi lên hy vọng nơi những tâm hồn đang dần tuyệt vọng.
Thế giới hôm nay không thiếu đau khổ, nhưng rất cần những chứng nhân của ánh sáng phục sinh. Cần những người dám sống đức tin vững vàng, hy vọng kiên cường và tình yêu dấn thân. Người Kitô hữu hôm nay, cũng được mời gọi mở lòng ra để đón nhận sự hiện diện âm thầm của Đấng Phục Sinh, sống tinh thần chứng nhân phục sinh giữa đời, gieo rắc niềm hy vọng, trao ban ánh sáng phục sinh cho nhân loại.
Tu sĩ, Giuse Nguyễn Văn Đông, M.F.
Ý Cầu Nguyện Tháng 05
“CẦU CHO CÁC ĐIỀU KIỆN LÀM VIỆC"
Chúng ta hãy cầu nguyện để việc sử dụng công nghệ mới không thay thế các mối tương quan giữa con người với nhau, nhưng tôn trọng phẩm giá của mỗi người và giúp chúng ta đối diện với những khủng hoảng của thời đại.
Giải Đáp Hôn Nhân & Gia Đình
Hạt Giống Đức Tin
Chuyên Đề
Đang Online
We have 52 guests and no members online